I hated school as a kid…

Written by lethanhdzuy@gmail.com

Cái sự ghét này đã hình thành từ hồi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, khi mỗi ngày đến trường mẫu giáo là mỗi lần bố mẹ tôi phải dỗ dành. Tôi luôn có lí do để viện cớ không phải đi học. Hôm thì đau bụng, hôm thì sợ trời mưa, thậm chí tôi còn dọa bỏ ăn để không phải nhìn mặt cô giáo và các bạn. Việc phải ở trong một tập thể nào đó luôn là thứ mà tôi ám ảnh, mà cũng chẳng rõ nguyên nhân vì sao nó dần hình thành trong đầu của một thằng con nít miệng còn hôi sữa.

This hatred has been formed since I was a little child, when every day I went to kindergarten my parents had to comfort me. Some days my stomach hurts, some days I’m afraid of the rain, I even threatened to stop eating so I wouldn’t have to look at the teacher and my friends. Having to be in a certain group has always been something that haunted me, but I don’t know why it gradually formed in the mind of a young boy with a mouth that still smelled of milk.

Tôi thích cái sân đằng sau nhà bếp của trường mẫu giáo, nơi có những điều mới lạ kỳ diệu để tôi khám phá mà không biết chán.

I like the yard behind the kindergarten’s kitchen, where there are wonderful new things for me to explore without getting bored.

Tôi có nụ hôn đầu tiên của cuộc đời ở đó, với một bạn nữ tôi đã quên béng đi mất khuôn mặt ra sao. Tôi bị các cô giáo phạt nhiều nhất cũng là ở đó, vì tôi hay trốn khỏi những giờ ngủ trưa. Tôi cũng đem về cho mình những chiến tích vẻ vang ở cái sân sau này. Như là chiến thắng trận đánh thừa sống thiếu chết với cái thằng lớp bên cạnh mà tôi ghét cay ghét đắng. Hay tự mình leo lên được sân thượng của trường mẫu giáo chỉ bằng những bậc thang thoát hiểm.

I had the first kiss of my life there, with a girl whose face I had completely forgotten. I was punished the most by the teachers there, because I often escaped during nap time. I also have for myself glorious achievements in this backyard. Like winning a “life-or-death” battle with the guy in the class next to me that I hated so much. Or climb up to the kindergarten’s rooftop by yourself just by using the emergency stairs.

Tôi tự hào lắm chứ.

I’m so proud.


Rồi tôi vào học cấp tiểu học.

Then I entered primary school.

Thời của tôi đã tới.

My time has come.

Tôi nghịch như quỷ sứ. Nhưng không một ai biết được tôi nghịch như nào. Thế mới hay.

I’m as naughty as a devil. But no one knows how naughty I am. That’s just cool.

Đây là thời điểm mà chúng ta ai cũng đã trải qua. Ở trong lớp học, làm quen với các con số, học thuộc những bài thơ vỡ lòng trẻ con. Chơi những trò chơi dân gian. Và bắt đầu hình thành nên tính cách của mỗi người.

This is a moment that we have all been through. In the classroom, get acquainted with numbers and memorize children’s first poems. Play folk games. And begins to form each person’s personality.

Chắc là tôi hơi đặc biệt vì tính cách của tôi đã hình thành xong xuôi từ trước đó.

I guess I’m a bit special because my personality was already formed before.

Thực lòng thì, việc đi học ở thời điểm này cũng có những sự thú vị riêng của nó. Tôi thích các con số, tôi thích những bài thơ. Tôi cũng hứng thú với những trò chơi dân gian.

Honestly, going to school at this time also has its own interesting things. I like numbers, I like poems. I am also interested in folk games.

Nhưng tôi vẫn không thắng nổi trí tò mò của bản thân.

But I still couldn’t overcome my curiosity.

Tôi thường xuyên đến muộn các lớp học. Tôi bị hấp dẫn bởi những thứ mà sau này tôi gọi là “bí ẩn của cuộc sống”. Thực ra cũng không có gì quá to tát. Chỉ là thi thoảng tôi sẽ chạy theo lũ mèo trong xóm mặc kệ việc mình phải có mặt đúng giờ để điểm danh. Tôi hay có thói quen chui vào tiệm đồng hồ trên đường của bác hàng xóm, trầm trồ trước vô vàn kiệt tác của thời gian. Tôi ở trong đó đến khi bố mẹ tìm được và cho tôi trận đòn nên thân nên người. Tôi cũng thường xuyên lạc vào công trường, trong lòng thắc mắc câu chuyện được kể trước khi đi ngủ về những tòa nhà chọc trời được xây ở mọi nơi trên thế giới.

I often come late to classes. I was fascinated by what I later called “the mystery of life”. Actually, it’s not too big of a deal. It’s just that sometimes I will run after the cats regardless of the fact that I have to be there on time to take attendance. I often have the habit of going into my neighbor’s watch shop on the street, admiring the countless masterpieces of time. I stayed there until my parents found me and beat me properly. I also often get lost in construction sites, wondering about the stories told before going to bed about skyscrapers built everywhere in the world.

Và hơn hết tất cả mọi thứ, tôi dành thời gian ở bãi đất trống sau tòa nhà tôi học hàng giờ, đến mức mà người lúc nào cũng lấm lem bùn đất.

And most of all, I spent hours in the empty lot behind the building where I studied, to the point where I was always covered in mud.

Ở đó, tự xây dựng nên những thành trì đầu tiên của trí tưởng tượng phong phú gần như không có điểm dừng.

There, I built the first strongholds of my rich imagination almost without end.

Mặc kệ mọi người đi tìm bở hơi tai, tôi vẫn say mê với những gì mình làm.

Even though everyone is looking for gossip, I am still passionate about what I do.


Tôi lên một nấc thang mới ở sự nghiệp học hành.

I study at secondary school.

Mẹ tôi là giáo viên trong trường. Và tôi ghét cái mác con giáo viên. Như thể tôi là hình mẫu của sự ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy. Tôi không muốn trở thành người phải học thật giỏi để giữ thể diện cho bất cứ niềm hy vọng nào cả.

My mother is a teacher at school. And I hate the label of a teacher’s kid. As if I were a model of obedience, listening to whatever I was told. I don’t want to be someone who has to study really well to save face for any hope.

Để mà nói thì, đây cũng là lúc để tôi có thể tiếp cận với kiến thức về cuộc sống một cách trực quan hơn. Nhưng mà tôi vẫn nói không, vì tôi cho rằng môi trường học đường không phải là nơi phù hợp để tôi có thể nhận biết đâu là thứ mình nên đưa vào tiềm thức và đâu là thứ mình nên cho nó sang một bên.

To say the least, this is also the time for me to approach knowledge about life more intuitively. But I still said no, because I think the school environment is not the right place for me to recognize what I should put into my subconscious and what I should put aside.

Giai đoạn tuổi vị thành niên. Ai chẳng có nhiều nỗi lòng khó nói.

Adolescent stage. Who doesn’t have many feelings that are difficult to express?

Tôi sinh ra và lớn lên ở cái thời đại mọi thứ phát triển với tốc độ chóng mặt. Và những người như tôi luôn luôn là đối tượng dễ sa vào những thứ mà mọi người gọi là “tệ nạn xã hội”.

I was born and raised in an era where everything developed at breakneck speed. And people like me are always susceptible to what people call “social evils”.

Tôi tìm đến thế giới trò chơi, ở những chiếc máy tính có ngoại hình cục mịch mà lại thu hút con người ta đến thế. Tôi đắm chìm trong đó tưởng như không có lối thoát, để tạm quên đi những phiền muộn trong lòng.

I looked to the world of games, to computers that have a clunky appearance but attract people so much. I was immersed in it as if there was no way out, to temporarily forget the troubles in my mind.

Học lực của tôi ngày càng sa sút.

My academic performance is deteriorating day by day.

Tôi làm mọi người thất vọng vì mình. Dĩ nhiên rồi, hậu quả tất yếu.

I disappoint everyone because of me. Of course, the consequences are inevitable.

Và đỉnh điểm, ở năm học cuối cùng, tôi gây nên nỗi đau rất lớn cho người khác. Tôi đánh cái thằng khốn khiếp học cùng lớp gãy tay, vì nó dám xúc phạm đến gia đình tôi.

And at the peak, in my last year of school, I caused great pain to others. I beat the bastard in my class and broke his arm because he insulted my family.

Tôi chẳng việc gì phải nói lời xin lỗi, và cũng không thèm bận tâm đến việc giải thích hay phân trần.

I don’t have to apologize, and I don’t bother with explanations or confessions.

Tôi dần trở nên bất cần.

I gradually became careless.


Rồi thì cũng đến lúc tôi vào trung học.

Then it was time for me to go to high school.

Thời điểm tâm sinh lý trở nên khó hiểu nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Có phải không nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ nhớ được rằng mình đã điên rồ đến cỡ nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

The time when psychology and physiology become the most difficult to understand in every person’s life. Is that right? I don’t know anymore, I just remember how crazy I was in just that short period of time.

Tôi thường xuyên nghỉ học, chỉ bởi vì tôi muốn thế. Tôi đã lười phải nghĩ những lý do cụ thể hóa cho hành động của mình. Đám bạn của tôi cũng như tôi vậy. Hay vì thế mà chúng tôi mới chơi được với nhau? Cảm giác muốn làm những gì bản thân mong muốn đã chiến thắng tất cả những cảm xúc khác.

I often miss school, just because I want to. I was too lazy to think of specific reasons for my actions. My friends are just like me. Or is that why we can play together? The feeling of wanting to do what I wanted overcame all other emotions.

Dần dần thế giới trò chơi cũng đã trở nên vô vị với bản thân tôi. Tôi lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ. Và rồi tôi để trí tưởng tượng của mình bay xa hơn bao giờ hết.

Gradually the game world became boring to me. I always feel inadequate. And then I let my imagination fly further than ever.

Tôi chán ghét cuộc sống đang bó buộc mình hàng ngày. Tôi muốn làm một cánh chim tự do, bay đến những chân trời của sự khám phá.

I hate the life that constrains me every day. I want to be a free bird, flying to the horizons of discovery.

Mặc dù tự bản thân tôi cũng nhận thấy mấy môn học ở trung học cũng thú vị đấy chứ, nhưng không thú vị bằng việc phóng tầm mắt ra thế giới bên ngoài, hét thật lớn rằng:

Even though I personally found the subjects in high school interesting, they weren’t as interesting as looking out at the outside world and shouting loudly:

– Tôi muốn biết tất cả mọi thứ.

I want to know everything.

Đành rằng, việc học hành ở trên trường lớp đương nhiên cũng là một hình thức để có thể tăng vốn hiểu biết, nhưng nó đem lại cảm giác gò bó đến phát bực. Tôi cũng không phải người sẵn sàng ngồi hàng tiếng đồng hồ chỉ để được dạy những thứ mà mình đã biết từ trước.

It is true that studying in school is of course also a form of increasing knowledge, but it brings a frustrating feeling of restriction. I’m also not someone willing to sit for hours just to be taught things I already know.

Thế là tôi nghỉ học nhiều hơn. Để rong ruổi những bước chân trên hành trình tôi cũng không rõ là đi đâu nữa. Nhưng tôi biết là càng đi thì càng được mở mang đầu óc. Càng đi thì càng biết nhiều. Và càng biết nhiều thì lại càng biết ít. Ngược đời thế đấy.

So I missed more school. To wander the steps on the journey, I honestly don’t know where to go. But I know that the more I go, the more my mind will be expanded. The more I explore, the more I know. And the more I know, the less I know. Such a paradox.

Tôi không có ý định đi học ở trường nữa. Tôi nhận ra tôi cũng có thể học ở cuộc sống ngoài kia, rất nhiều thứ. Điều này làm tôi phấn khích. Tôi tự nhủ với chính mình rằng tôi vẫn luôn thích học hỏi bất kỳ một sự vật hay hiện tượng nào xảy ra trong cuộc sống.

I have no intention of going to school anymore. I realized I can also learn about life out there, a lot of things. This excites me. I told myself that I always like to learn about any thing or phenomenon that happens in life.

Và không cần thiết phải có mặt ở trường học.

And it is not necessary to be present at school.


Thế mà tôi cũng thi đại học.

Yet I also took the college entrance exam.

Động lực nào khiến tôi làm việc đó nhỉ? Để làm hài lòng gia đình hay để chứng minh cho mọi người thấy tôi vẫn có thể đi thi ngon lành mà không gặp chút trở ngại nào? Chắc là cả hai.

What motivates me to do that? To please my family or to prove to everyone that I can still take the exam without any problems? Probably both.

Vậy đấy.

That’s it.

Còn lại thì tôi vẫn thế. Vẫn không đi học, vẫn không quan tâm đến những gì xảy ra trên trường đại học. Vì cuộc hành trình khám phá của tôi mới chỉ bắt đầu thôi.

Otherwise I’m still the same. Still not going to school, still not interested in what happens in college. Because my journey of discovery has only just begun.

Tôi gần như không bao giờ xuất hiện trên lớp và chỉ miễn cưỡng có mặt ở những thời gian thi cử diễn ra. Tôi cũng không rõ miệng lưỡi tôi phải ngọt cỡ nào để có thể xin thầy cô cho mình vào thi nữa. Thường thì nếu không đi học đủ số buổi thì bạn đã bị đánh trượt rồi. Tôi tự coi đó là ưu ái rất lớn mà các thầy cô ban tặng cho tôi.

I almost never appeared in class and was only reluctantly present at exam times. I also don’t know how sweet my tongue must be to be able to ask the teachers to let me take the exam. Usually, if you don’t attend enough classes, you will fail. I consider it a great favor that my teachers bestowed upon me.

Và tôi cũng dành ra một năm trong thời gian đi học đại học để chẳng làm gì cả. Cứ như thể là tôi làm thế chỉ vì tôi muốn thể hiện tôi ghét môi trường học đường như thế nào thôi vậy.

And I also took a gap year during college to do nothing. It’s as if I just did it because I wanted to show how much I hated the school environment.

Tôi thở phào khi nhìn tấm bằng đại học của mình. Gia đình tôi cũng thở phào. Nhưng mọi thứ rất khác nhau. Tôi vui chết đi được vì từ nay tôi sẽ không phải đi học ở trường nữa.

I breathed a sigh of relief when I looked at my university degree. My family also breathed a sigh of relief. But things are very different. I’m so happy because from now on I won’t have to go to school anymore.

Tôi có thể học bất cứ thứ gì tôi muốn, ở ngoài thế giới.

I can learn anything I want, out in the world.


Tôi đang nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi trước đó của mình đã trôi qua như thế nào? Đó có thực sự là cuộc sống mà tôi hàng mong muốn hay không?

I’m looking back at how my previous short life went? Is that really the life I want?

Giờ đây tôi đã có thể tự do tìm hiểu những thứ mà tôi đã muốn từ lâu.

Now I have the freedom to learn about things I’ve wanted to do for a long time.

Nhưng cảm giác thật khác.

But it feels different.

Cuộc đời đã dạy cho tôi những bài học đau đớn biết nhường nào. Tôi ước rằng mình có thể quay trở về quãng thời gian tươi trẻ trước đó để một lần nữa trải nghiệm đi học là như thế nào. Vì khi đó, tôi được bao bọc bởi gia đình, bởi thầy cô và bạn bè.

Life has taught me so many painful lessons. I wish I could go back to my younger days and experience what going to school was like once again. Because at that time, I was surrounded by my family, teachers and friends.

Tôi không tiếc quãng thời gian học sinh của mình nhưng tôi day dứt về nó. Tôi đã có thể làm tốt hơn. Làm tốt hơn trong chuyện trở thành một con người biết thời điểm nào thì nên làm gì.

I don’t regret my time as a student, but I am tormented about it. I could have done better, get better at becoming a person who knows when to do what.

Tôi đã quá tự tin để khẳng định chắc nịch với mọi người rằng tôi không cần phải đến trường, điều đó có thể đúng, có thể sai. Nhưng là con người thì đừng nên nói trước điều gì mà chúng ta không chắc chắn.

I was too confident to firmly assert to everyone that I did not need to go to school, which may be true, may be wrong. But as humans, we should not say anything in advance that we are not sure about.

Tôi vẫn còn rất nhiều bài học phải học, từ giờ đến mãi mãi.

I still have many lessons to learn, from now until forever.

lethanhdzuy@gmail.com

Pretium lorem primis lectus donec tortor fusce morbi risus curae. Dignissim lacus massa mauris enim mattis magnis senectus montes mollis taciti accumsan semper nullam dapibus netus blandit nibh aliquam metus morbi cras magna vivamus per risus.

A Song of Ice and Fire

Hinduism and Eastern Culture

Leave a Comment