Mọi thứ dường như vụt qua.
Everything seems to pass by.
Nó trở về thuở ấu thơ, lạc lõng bơ vơ giữa dòng đời hối hả.
He returned to his childhood, lost in the hustle of life.
– Sao giờ này vẫn còn chưa về?
– Why aren’t you home yet?
– Con không có nhà, không có mẹ, không có cha, con chỉ có tập vé số này.
– I have no home, no mother, no father, I only have this set of lottery tickets.
Nó chưa bao giờ được về, được ăn cơm ở trong nhà. Đã không nhà còn không nhớ bản thân mình là ai, nó chưa bao giờ nghĩ được điều gì cho ngày mai cả. Nó muốn có gia đình, muốn có mái ấm. Nó muốn được đi học. Nhưng đến giờ chỉ có cuộc đời dạy cho nó những bài học vốn không dành cho trẻ con.
He has never been home, and eats at home. Being homeless and not even remembering who he is, he has never thought about anything for tomorrow. He wants to have a family. He wants to go to school. But now only life teaches him lessons that are not for children.
Nó quay lại thời thanh niên, gặm nhấm nỗi cô đơn ở nơi xa xứ. Nó là một thằng di cư, bị hắt hủi và bội bạc.
He returned to his youth, gnawing the loneliness away in a faraway land. He is an immigrant, spurned and betrayed.
– Cái ngữ như mày thì không xứng đáng nhận tiền của tao, cút đi cho khuất mắt tao.
– People like you don’t deserve my money, get out of my sight.
Nó lủi thủi bước đi vào con ngõ hẻm khuất người. Nó lao động cật lực ngày qua ngày mà không thể mua cho mình một suất cơm thật nhiều đồ ăn. Nó tự hỏi sao ai cũng được hạnh phúc còn nó không có những thứ đơn giản mà người ta có.
He slowly walked into the hidden alley. He worked hard day after day but could not buy himself a large meal of food. He wondered why everyone was happy and he didn’t have the simple things that other people had.
Nó sợ một mình. Nó sợ đối diện với chính bản thân mình.
He is afraid of being alone. He is afraid to face himself.
Nhưng rồi…
But then…
Nó được nhận vào làm trong một trang trại.
He was accepted to work on a farm.
Ông bà chủ không có con. Họ coi nó như người con ruột của mình.
The owners have no children. They consider him as their own son.
– Ai cũng xứng đáng được yêu thương con ạ, nếu người đó vẫn còn yêu cuộc sống này.
– Everyone deserves to be loved, if that person still loves this life.
Lần đầu tiên trong đời, nó biết thế nào là tình yêu. Lần đầu tiên nó thấy cuộc đời này đáng sống biết nhường nào. Nó trải qua những giây phút hạnh phúc với niềm trân trọng lớn lao, số phận đã không còn trêu đùa nó nữa.
For the first time in his life, he knew what love was. For the first time, he saw how worth living this life is. He experienced happy moments with great appreciation, fate no longer teased him.
Qua cơn bĩ cực sẽ tới hồi thái lai.
Cloudy mornings give way to clear evening.
Nó quản lý trang trại khi ông bà chủ đã không còn đủ sức lực. Nó hiểu rằng nó chịu ơn người đã cưu mang nó nhiều như thế nào.
He managed the farm when the owners no longer had enough strength. He understands how much he owes the person who took care of him.
– Dù bố mẹ không sinh ra con, nhưng bố mẹ là những người quan trọng nhất đối với con.
– Even though you didn’t give birth to me, you are the most important people to me.
– Anh yêu em nhiều lắm, cảm ơn em vì đã ở bên anh.
– I love you so much, thank you for being with me.
Nó nói với người phụ nữ của đời mình, bằng niềm tự hào vui sướng, vì nó hiểu rằng để được như ngày hôm nay, nó đã phải đánh đổi rất nhiều thứ. Nó nở một nụ cười mãn nguyện, hiện lên những vết chân chim nơi khóe mắt.
He spoke to the woman of his life with pride and joy, because he understood that to be where he is today, he had to sacrifice many things. He smiled contentedly, crow’s feet appearing at the corners of his eyes.
Trải qua tuổi già, đến gần cuối hành trình của quy luật sinh lão bệnh tử, nó lại phải đối mặt với sự cô đơn. Người bạn đời của nó đã ra đi trong cơn bạo bệnh, để lại nó cùng những dòng suy nghĩ đan xen chen chúc chật chội.
Going through old age, near the end of his journey, he faced loneliness again. His life partner had passed away during a serious illness, leaving him with his interwoven, cramped thoughts.
– Hãy chôn em cùng với tình yêu mà anh dành cho em.
– Bury me with the love you have for me.
Ai cũng có một vài tâm sự, và ai cũng có một câu chuyện riêng. Nó đã thấy quá đủ cho câu chuyện của đời nó.
Everyone has some confidences, and everyone has their own story. He had had enough of the story of his life.
Nó nhắm mắt.
He closed his eyes.
Nó thấy ánh sáng ở cuối đường hầm.
He sees light at the end of the tunnel.
Một cuộc đời dường như vụt qua.
A life seems to pass by.
Một cuộc đời thật vội…
Chẹp, khi đọc qua bài này chỉ cảm thấy một chút lắng đọng trong lòng…
Cuộc đời tưởng như có vẻ rất dài, nhưng thực ra lại rất ngắn…
Cảm động quá