About Time

Written by lethanhdzuy@gmail.com

Lần đầu tiên xem About Time vào cái tuổi đầy mộng mơ trên ghế nhà trường, lúc đó tôi đã nghĩ đơn giản rằng, lại thêm một bộ phim tốt nữa mà mình được xem. Thật ra thì, tôi còn không được trải nghiệm trọn vẹn bộ phim khi phải rón rén chờ bố mẹ đi ngủ và xuống phòng khách để mở kênh Star Movies với mức âm lượng nhỏ nhất có thể. Mặc cho khả năng cao là bị bắt quả tang và rồi bị cằn nhằn liên tục, đó vẫn là quãng thời gian hình thành nên sự đam mê điện ảnh mãnh liệt trong con người tôi.

The first time I saw About Time at a dreamy age in school, I simply thought that it was another good movie that I had seen. In fact, I didn’t even get to fully experience the movie as I had to tiptoe around waiting for my parents to go to bed and then go down to the living room to turn on the Star Movies channel at the lowest possible volume. Despite the high possibility of being caught in the act and then being constantly nagged, it was still the time that formed my strong passion for cinema.

Cái lần đầu tiên ấy, tôi chết mê chết mệt vẻ đẹp của chị Rachel McAdams. Tôi đã xem nhiều phim trước đó có chị xuất hiện như là The Vow, The Notebook hay Midnight in Paris. Nhưng nhân vật Mary khiến tôi xao xuyến vô cùng, một chàng trai tuổi vị thành niên hình như đã tìm thấy hình mẫu phụ nữ lý tưởng của đời mình. Đến bây giờ vẫn vậy. Và dù tôi đã thuộc nằm lòng nội dung diễn biến câu chuyện, tôi vẫn mò lên mạng và xem đi xem lại About Time rất nhiều lần.

That first time, I fell in love with the beauty of Rachel McAdams. I have watched many previous movies in which she appeared, such as The Vow, The Notebook or Midnight in Paris. But the character Mary makes me extremely excited, a teenage boy who seems to have found the ideal female model of his life. Still the same now. And even though I knew the plot of the story by heart, I still went to the internet and watched About Time over and over again.

Dường như bộ phim có siêu năng lực kỳ lạ, mỗi lần xem tôi lại cảm thấy như mình đã bỏ qua một điều gì đó ở những lần trước, để đến bây giờ mới nhận ra.

It seems that the movie has strange superpowers, every time I watch it I feel like I overlooked something the previous times, only to realize it now.

Tôi đặc biệt khoái năng lực du hành thời gian của nhân vật Tim. Ai mà lại chẳng thích được quay về quá khứ cơ chứ! Đã rất nhiều đêm, tôi có những giấc mơ siêu thực hiện lên khung cảnh tuổi thơ của mình. Cánh đồng lúa sau nhà trải dài bất tận bây giờ đã nhường chỗ cho khu công nghiệp nặng, con đường đất ngắm hoàng hôn được bố dẫn đi mỗi cuối tuần, mối tình chớm nở với bạn nữ ngồi chung trên lớp… Để đến khi tỉnh dậy, luôn là cảm giác tiếc nuối. Tôi mặc sức cho trí tưởng tượng mình bay xa, cũng như Tim, tôi muốn sửa chữa những việc đã trôi qua mà mình cho đó là sai lầm. Sai lầm của tuổi trẻ, sai lầm của sự thiếu kinh nghiệm và hiểu biết. Nhưng mỗi khi mở mắt ra, ánh sáng từ bóng đèn trên bàn học đều bảo với tôi một sự thật, tôi có cuộc sống của mình và nó đang trôi qua từng giờ, từng phút. Có những sự kiện mà nó phải xảy ra ở trong đời để giúp chúng ta học được một bài học nào đó, nhiều khi là rất đắt.

I especially like the time travel ability of the character Tim. Who doesn’t like to go back to the past? Many nights, I have had surreal dreams of my childhood scenes. The rice fields behind the house stretching endlessly have now given way to a heavy industrial park, the dirt road to watch the sunset that my dad leads me every weekend, the budding love affair with a female classmate… When I wake up, I always feel regretful. I let my imagination run wild, like Tim, I wanted to correct the things that had happened that I thought were mistakes. Mistakes of youth, mistakes of lack of experience and understanding. But every time I open my eyes, the light from the light bulb on my desk tells me the truth, I have my life and it is passing hour by hour, minute by minute. There are events that must happen in life to help us learn a certain lesson, sometimes very expensive.

Tôi là một đứa trẻ ngang bướng, luôn muốn làm theo ý mình.

I was a stubborn child, always wanting to do my own thing.

Và sự ngỗ nghịch này luôn làm cho bố mẹ tôi phiền lòng, đặc biệt là bố tôi. Bố tôi là một người hiền lành, nhưng như người ta thường nói, những người hiền lành lại rất nóng tính. Thời đi học tôi đã ăn rất nhiều trận đòn roi của bố, hầu hết đến từ việc không nghe lời. Tôi còn chuyên gia nghịch những trò nguy hiểm đến tính mạng. Tôi gần như đã hình thành nên phản xạ không điều kiện cho thái độ của mình mỗi lần bị bố mắng chửi hay đánh đập. Tôi đã ước gì mình có một người bố như bố của Tim, thấu hiểu và luôn bao dung cho lỗi lầm của con cái. Tôi đã làm cái hành động nhét quần áo, đồ dùng cá nhân vào balo rồi bỏ nhà đi, rất nhiều lần.

And this disobedience always makes my parents upset, especially my dad. My dad is a gentle person, but as people often say, gentle people are very hot-tempered. When I was in school, I received many beatings from dad, most of which came from disobedience. I’m also an expert in performing life-threatening actions. I have almost formed an unconditional reflex for my attitude every time my dad scolds or beats me. I wished I had a dad like Tim’s dad, understanding and always tolerant of his children’s mistakes. I did the act of stuffing clothes and personal belongings into my backpack and then leaving home many times.

Tôi khóc rất nhiều sau đó. Tôi nghĩ bố không thương tôi, và mẹ thì không đứng ra để bảo vệ tôi. Tôi trách bản thân tại sao lại không được sinh ra trong một gia đình thể hiện tình yêu thương vô bờ bến như gia đình của Tim. Tôi ở trên những chuyến xe buýt chẳng biết điểm dừng. Tôi tỉnh dậy ở những nhà ga tàu hỏa đầy rẫy tệ nạn xã hội. Tôi lại khóc, nhưng lần này, tôi khóc vì nhớ gia đình.

I cried a lot after that. I think dad doesn’t love me, and mom doesn’t stand up to protect me. I blame myself for not being born into a family that shows boundless love like Tim’s family. I was on buses that didn’t know where to stop. I woke up at train stations filled with social evils. I cried again, but this time, I cried because I missed my family.

Tôi nhận ra rằng bố mẹ yêu thương tôi nhiều biết chừng nào, còn tôi thì chẳng bao giờ nhìn thấy điều đó. Tôi biết mình hành động như vậy là làm khổ bản thân, làm khổ bố mẹ. Chỉ đến thời điểm bạn cảm thấy cô đơn nhất thì cũng là lúc bạn biết mình thuộc về đâu. Tôi trở về nhà, thấy bố mẹ đang chờ cơm, lòng tôi quặn thắt lại. Tôi làm gì có năng lực quay ngược thời gian để rút lại tất cả những hành động của mình. Tôi cũng đâu thể xoay mấy cái vòng kí tự để làm mờ đi những dấu hiệu tuổi già trên gương mặt bố mẹ. Tôi cực kì đau lòng. Nhưng bố tiến đến, gạt đi hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt tôi. Còn mẹ thì ôm tôi vào lòng rồi nói, bố mẹ tha lỗi cho con, và con cũng phải tự tha lỗi cho bản thân mình.

I realized how much my parents loved me, but I never saw it. I know that if I act like that, I will make myself suffer and my parents suffer. Only when you feel the loneliest is when you know where you belong. I returned home and saw my parents waiting for dinner, my heart ached. I don’t have the power to go back in time and undo all my actions. I can’t turn the dials to blur the signs of old age on my parents’ faces. I’m extremely heartbroken. But dad came forward and wiped away two lines of tears streaming down my face. And mom hugged me and said, “We forgive you, and you must also forgive yourself”.

Tôi trưởng thành hơn, trải nghiệm thật nhiều, va vấp cũng thật nhiều. Tôi xa nhà nhiều hơn, bây giờ không phải vì không muốn trở về nhà, mà vì muốn khám phá những chân trời mới. Tôi có trách nhiệm hơn trong những quyết định của mình. Chưa hoàn toàn nhưng tôi đang cố gắng.

I’ve become more mature, experienced a lot, and stumbled a lot. I stay away from home more, now not because I don’t want to return home, but precisely because I want to explore new horizons. I am more responsible in my decisions. Not quite yet but I’m trying.

Song, tôi hình thành nên nỗi sợ vô hình, hoặc là nó hiện hiển ngay trước mắt mà tôi chưa thể nắm bắt. Tôi sợ bố mẹ già đi, dần tiến vào cuối chu kì của cái vòng tròn luẩn quẩn sinh-lão-bệnh-tử. Tôi mới thấm thía được vì sao Tim và bố lại khóc nhiều đến thế ở những lần gặp nhau cuối cùng. Họ trao cho nhau những ánh nhìn đầy nước mắt, rồi những câu đùa động viên để quên đi cái thực tại không thể thay đổi được nữa. Và ở cái thời điểm cuối cùng của cuối cùng đó, họ cùng nhau trở lại thời trẻ của chính họ, cùng dạo bước và chơi đùa bên bờ biển. Một điều quá đỗi bình dị nhưng vô cùng xúc động.

However, I formed an invisible fear, or it appeared right before my eyes and I couldn’t grasp it yet. I’m afraid my parents are getting old, gradually entering the end of the vicious cycle of birth-aging-sickness-death. I now understand why Tim and his dad cried so much the last time they met. They gave each other tearful looks, then told encouraging jokes to forget the reality that could no longer be changed. And at that last moment, they returned to their youth together, walking and playing by the beach. Something so simple but extremely touching.

Tôi khóc, một lần nữa. Tôi khóc đến khi thiếp đi trong giấc ngủ đến trong mơ còn khóc. Tôi nhớ về những kỉ niệm của tôi với bố ở trên con đường đất năm xưa, hai bên ruộng lúa trải bạt ngàn. Tôi hiểu, thực sự hiểu rằng ai cũng cần có gia đình. Ai rồi cũng sẽ đến những thời điểm trong cuộc đời mà phải chấp nhận để cho nó xảy ra. Tự dưng, những sai lầm trong quá khứ của tôi lại khiến tôi mỉm cười khi nghĩ về nó. Tôi ghen tị với Tim vì anh ta có thể sống mỗi ngày hai lần, ngày đầu tiên để đón nhận tất cả mọi việc, và ngày thứ hai để tận hưởng lại từ đầu đến cuối mọi chi tiết trong cuộc sống.

I cried, again. I cried until I fell asleep and cried even in my dreams. I remember my memories with my dad on the old dirt road, with vast rice fields on both sides. I understand, really understand, that everyone needs a family. Everyone will come to times in life where they have to accept it and let it happen. Suddenly, my past mistakes make me smile when I think about them. I envy Tim because he can live each day twice, the first day to take it all in, and the second day to enjoy every detail of life again from beginning to end.

Dù sao thì, tôi sẽ cố gắng hết sức để tận hưởng một ngày của mình, bất kể điều gì xảy đến mà không có cơ hội làm lại.

Anyway, I’ll try my best to enjoy my day, no matter what happens without the chance of a do-over.

Tôi sẽ cố gắng hết sức.

I will try my best.

About Time chiếm một vị trí cực kì đặc biệt trong lòng tôi. Bộ phim không nằm trong bảng xếp hạng nào cả, tự bản thân nó đã là cái gương để tôi soi chiếu cuộc đời của mình. Tôi xem đi xem lại bộ phim vô số lần và nó vẫn không phải là bộ phim hay nhất. Thật bình yên, không có cao trào thực sự, chỉ là một bộ phim bình thường đem lại niềm vui và sự hạnh phúc.

About Time occupies a very special place in my heart. The movie is not in any rankings, it is itself a mirror for me to reflect on my life. I’ve rewatched the movie countless times and it’s still not the best movie. It’s peaceful, there’s no real climax, just a normal movie that brings joy and happiness.

lethanhdzuy@gmail.com

Pretium lorem primis lectus donec tortor fusce morbi risus curae. Dignissim lacus massa mauris enim mattis magnis senectus montes mollis taciti accumsan semper nullam dapibus netus blandit nibh aliquam metus morbi cras magna vivamus per risus.

You’ve got a friend in me…

Take Me To Church

Leave a Comment